![[Incognito-Soland] Tự tin trên khuôn mặt](https://solandvn.com/upload/images/bai-viet/1758527206899643.webp)
Chào mọi người lại là tôi Nobita đây.
Tuổi thơ dữ dội tạo đà bản lĩnh
Mọi người đã bao giờ nghĩ: mình cần điều gì trong cuộc sống này chưa; và biết mình cần gì rồi thì bây giờ phải làm mọi thứ như thế nào.
Trong suốt những năm ngồi trên ghế nhà trường, tôi luôn phấn đấu đạt những điểm số thật cao. Cũng giống như bao bạn bè khác, tôi cũng muốn bố mẹ tự hào, muốn bố mẹ vui và quan trọng là không muốn bị la mắng vì điểm kém. Tôi bị ám ảnh bởi chuyện đó, nó khiến cho tôi có vấn đề về tâm lý và cảm xúc. Nhưng không sao, tôi vượt qua những chuyện đó một cách khá êm đẹp hehe.
(Bố mẹ rất yêu thương, dành mọi thứ cho con nhưng con cái vẫn luôn cảm thấy rất áp lực)
Khi bé gia đình tôi không có hoàn cảnh tốt như bạn bè nên bố mẹ đặt rất nhiều kỳ vọng. Bố mẹ luôn mong muốn tôi góp mặt ở những cuộc thi tốt nhất trong những ngôi trường của mình theo học; bạn biết đấy nó rất ngột ngạt và nặng nề. Nhưng thật sự, tôi đã đạt được hầu hết những gì mà mình từng kỳ vọng đấy. Nó không hề tồi tệ lắm thì phải hé hé.
Bén duyên với bất động sản
Để mà nói khi ngồi trên ghế giảng đường đại học thì đó phải gọi là cái khoảng thời gian tôi từng cảm thấy rất mơ hồ kiểu: chả biết tương lai về đâu. Ngồi trên giảng đường mà đầu thì: tí về mua gì ăn nhỉ; thầy cô giảng thì nghe thao thao bất tuyệt cũng không để tâm lắm.
Tôi tốt nghiệp đại học và trở thành một kỹ sư xây dựng. Với năng lực chuyên môn ổn, tôi xử lý công việc và làm mọi thứ nhanh chóng, gọn gàng và Sếp luôn yêu quý. Chỉ có điều bạn biết đấy, nghề kỹ sư nó cũng có những nổi khổ riêng và khổ nhất là hay bị nợ lương. Thật ra thì bố mẹ tôi cũng đã từng chạy chọt cơ quan này doanh nghiệp kia cho tôi. Cơ quan nhà nước cũng có, doanh nghiệp lớn cũng có nhưng tôi không hứng thú và chỉ bảo: "con lo được." Tôi tự vẽ chính cuộc đời của bản thân lên trong tâm trí của mình. Rồi tôi nhận ra: buồn, vui, sướng, khổ phải trải nghiệm đủ cả nó mới cho mình bản lĩnh để làm những điều to tát hơn .
Năm 26 tuổi, tôi kiếm được một tỷ trong một ngày. Tôi shock và không dám tin nó là sự thật. Chính cái khoảnh khắc đó cùng câu chuyện đi làm bị nợ lương lên xuống thì tôi đã có những suy nghĩ mới. Tôi nhìn nhận mới mẻ và khác hẳn về ngành bất động sản.
Sau vụ đó, tôi cho rằng ngành bất động sản quá tiềm năng nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ thực sự nghiêm túc với nó. Một ngày đẹp trời, kế toán công ty xây dựng tôi đang làm thông báo rằng: "tháng này chậm lương các em nhé, tiền chưa về"; tôi như cá gặp nước, nhắn thẳng một câu rất to và rõ ràng: "EM XIN NGHỈ VIỆC" vào nhóm chat công ty. Giám đốc thấy vậy liền bảo tôi hay cứ làm tiếp đi rồi lương mấy hôm nữa là có nhưng lúc đó tôi nghĩ về tương lai sau này nhiều hơn. Làm việc kiểu này sau này sao cho con tôi học Harvard được.
Tôi nghĩ rằng tôi nên làm như thế.
Giờ đây tôi đã là một sales bất động sản và mỗi sáng thức dậy tôi vẫn ăn năm nghìn xôi xéo.
Nhưng: Tôi không ích kỷ, đó là điều khiến tôi luôn tự hào vào chính bản thân mình!!!
Incognito-Soland